An Việt trong tim tôi
“ Có ai định nghĩa về mùa đông?”
Có lẽ với một số người, họ chỉ nghĩ rằng mùa Đông là mùa nối tiếp của mùa Thu, là mùa “ lạnh lẽo” nhất trong bốn mùa. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Có mùa đông ta mới yêu và trân trọng vầng thái dương ấm áp của mùa Xuân – vầng thái dương chở bao nỗi niềm mong đợi. Và có mùa đông, ta mới thấy nhớ những cơn gió se se lạnh bên cạnh nhâm nhi một cốc cà phê của một mùa thu tuyệt vời.
Đi qua mỗi chặng đường của cuộc đời, ta tự thấy mình trưởng thành hơn, biết trân trọng những gì mà mình đang có, biết cống hiến, làm việc và định hướng cho tương lai nhiều hơn.
Tại sao lại là mùa đông ư? Bởi mùa đông năm ấy, một cô gái bé nhỏ ra đời và cũng qua mỗi mùa đông, cô gái ấy trưởng thành hơn, đủ vững vàng hơn trong cuộc sống và cũng chính mùa đông, một cô gái đôi mươi đã được sống, làm việc với đam mê và hoài bão của mình.
Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, còn ngồi trên giảng đường sinh viên, còn non nớt, còn phải ngày đêm ôn thi, thực hành lâm sàng trên mô hình trường học. Ấy vậy mà, thời gian trôi qua, tôi chính thức mang những kiến thức, những kỹ năng đã trau dồi và sức trẻ bước vào một trang sách mới, bước vào ngôi nhà chung mang tên AN VIỆT.
Có lẽ sẽ không bao giờ quên được, ngày mà tôi cầm tập hồ sơ xin tuyển vào An Việt, một ngày của tháng 11 lơ phơ bởi chút mưa của đầu mùa. Trong tôi tràn ngập bao nỗi lo sợ, hồi hộp không khỏi thêm vào đó là sự vụng về, sự bỡ ngỡ. Vừa đặt chân vào cổng bệnh viện, ngước nhìn lên là một tòa nhà cao vút, tôi đã tự nhủ với lòng rằng mình sẽ thật cố gắng để được ứng tuyển vào vị trí Điều Dưỡng này. Sẽ góp một chút ít công sức nào đó vào bệnh viện để tân trang thêm, tô điểm và hoàn thiện hơn ngôi nhà này.
Bước vào trong khuôn viên của viện, ấn tượng đầu tiên của tôi là các chị lễ tân xinh đẹp khoác trên mình chiếc váy trắng xinh xắn, cùng với đó là những cử chỉ, giọng nói nhẹ nhàng. Khi tôi còn khó khăn trong việc tìm điểm phỏng vấn, loay hoay không biết làm gì và bắt đầu từ đâu. Một giọng nói khe khẽ hỏi tôi, tận tình chỉ tôi làm thế nào, địa điểm ra làm sao. Một hình ảnh nữa làm tôi không thể quên khi lướt qua tôi là những bộ váy hồng xen lẫn những bộ váy trắng thật nổi bật, màu mà tôi yêu thích - màu mang sự tích cực và năng lượng,hình ảnh ấy càng làm tôi quyết tâm hơn - nhất định tôi sẽ là một thành viên của AN VIỆT được khoác trên mình bộ đồ ấy. Khi vào phỏng vấn, tôi không nghĩ tim mình lại đập nhanh đến vậy, gặp ban lãnh đạo của bệnh viện mà tôi run quá, nhưng cô và các chị lại rất nhiệt tình, tạo bầu không khí vui vẻ trấn an tinh thần tôi, giúp tôi xoa tan nỗi sợ đó. Tôi cũng cảm thấy an tâm phần nào. Kết thúc buổi phỏng vấn, trong tôi là một sự nuối tiếc nhưng rất nhiều hi vọng xem lẫn sự lo lắng, nuối tiếc vì bản thân mình có thể làm tốt hơn nữa nhưng vẫn chưa thể hiện được hết năng lượng ấy, hi vọng nhưng cũng lo lắng vì nếu mình đỗ mình sẽ thể hiên như thế nào trong ngôi nhà AN VIỆT nơi mọi thứ đều tuyệt vời như thế này. Tôi quyết định đi thăm quan các tầng, để ngắm nhìn nơi tôi làm việc sắp tới rồi trở về nhà chờ đợi kết quả với nhiều cảm xúc đan xen nhau.
Ngày tôi nhận được thông báo tuyển dụng, với tôi đó là ngày thật đẹp, nó không phải là những hạt mưa lơ phơ nữa mà những ánh nắng ấm áp của mùa đông cùng với niềm vui và sự hạnh phúc, điều mà tôi mong ước đã thành sự thật, tôi đã làm được rồi. Vẫn biết phía trước chặng đường ấy sẽ có nhiều khó khăn sự thách thức đang chờ tôi, nhưng niềm tin sự nhiệt huyết, hoài bão của tuổi trẻ tôi tự nhủ với bản thân mình phải thật sự cố gắng hơn, nhất định sẽ làm tốt mọi thứ và thật sự xứng đáng khi giám đốc đã tin tưởng lựa chọn tôi là thành viên của AN VIỆT.
Trong khoảng thời gian từ học việc, thử việc cho đến chính thức tôi đã được các cô chú, các anh chị chỉ bảo rất tận tình, tôi như một đứa em út của một đại gia đình lớn. Cùng thời gian đó, đại dịch covid xảy ra khắp nơi trên toàn quốc, chúng tôi phải thay phiên nhau đi lấy mẫu xét nghiệm ở các điểm chốt phòng chống dịch. Thật sự lúc ấy nó là cả một quá trình khó khăn, không hề dễ dàng gì với một đứa mới bước chân vào ngành như tôi, nhưng niềm tin để tôi cố gắng mỗi ngày đó là sự đoàn kểt chung tay của mọi người. Những nỗi lo sợ, những vết hằn trên má, sự mệt mỏi ẩn sâu hiện lên trên khuôn mặt của từng người. Nhưng chúng tôi những con người của AN VIỆT chỉ làm việc, cống hiến hết mình mong một ngày đại dịch sẽ qua đi, sẽ chấm dứt để người dân có thể trở về với cuộc sống thường nhật hàng ngày, để các bạn nhỏ có thể nô đùa vui chơi, để những cô cậu học sinh, sinh viên có thể tiếp tục trở lại hành trình trang sách vở ấy. Dù có mệt mỏi, dù có vất vả, dù mưa, dù nắng tôi và những con người trong AN VIỆT vẫn quyết tâm hoàn thành công việc và mục tiêu đề ra.
Mùa đông năm ấy,cái giá lạnh 15 độ của thời tiết nhưng không làm gì được trước sự ấm áp của tình người. Những trái tim đầy nhiệt huyết, đầy ước mơ và đầy khát vọng đã sưởi ấm mùa đông giá lạnh ấy.Sự ấm áp đó thôi thúc những con người tại AN VIỆT trong đó có cả tôi không ngừng làm việc , chăm lo, bảo vệ sức khỏe của người dân mặc cho những bữa cơm vội vàng, những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt vì mệt khi lần mặc bảo hộ suốt nhiều tiếng đồng hồ. Những câu hỏi thăm ngắn ngủi, những lời chào vội vã bằng ánh mặt hoặc qua màn hình điện thoại vì phải cách ly đó là động lực xua tan mệt mỏi áp lực để chúng tôi bước tiếp,


Nhắc đến ngành y, là gắn liền với những buổi trực đêm tại viện. Bản thân tôi là thành viên nhỏ nhất của tua lại là thành viên mới, tôi được trưởng tua và các anh chị trong tua che chở ân cần và chỉ bảo tôi từ những việc nho nhất. Vui có, buồn có, áp lực cũng có. Buồn là đôi lúc những lần sai phạm bị khiển trách, bị nhắc nhở bởi anh chị. Áp lực là những lúc mình không hoàn thành công việc được giao. Nhưng tôi biết, những lời nói đó không phải trách phạt tôi mà là lời khuyên, lời dạy vì tôi biết ngành Y, tính mạng con người luôn nằm trong tay bạn, dù có sai sót vấn đề nào đi chăng nữa cũng để lại hậu quả những hối tiếc sau cùng. Những áp lực ấy để tôi trưởng thành hơn, vững vàng hơn cho quyết định của mình.


Ngày sinh nhật của tôi, tôi như vỡ òa trong niềm vui, niềm hạnh phúc. Được anh chị trong khoa âm thầm tổ chức sinh nhật, có bánh kem, có hoa quả, thêm vào đó là những câu chúc thân tình. Tôi thấy sao mà gần gũi , thân thương đến vậy. Tình yêu của tôi với AN VIỆT, với đồng nghiệp và với nghề cứ thế lớn dần, nó trở thành sức mạnh vô hình giữ lấy đôi chân thích khám phá này. Tình yêu đó làm tôi tự tin bước trên chặng đường mà tôi đã chọn mặc cho còn rất nhiều trở ngại,khó khăn. Nó cũng sẽ là động lực để tôi sẵn sàng phấn đấu để trau dồi thêm kiến thức và chuyên môn. Tôi biết tôi trẻ, còn non nớt và thiếu sót, vụng về trong công việc nhưng tôi tin với tinh thần của tuổi trẻ, với tình yêu thương sự tận tình chỉ bảo của cô chú, anh chị, tôi sẽ đang và dần hoàn thiện, trưởng thành hơn, sẽ làm tốt vai trò của mình để xứng đáng là thành viên của AN VIỆT – điểm đến an tâm của người VIỆT.
An Việt trở thành một phần nào đó không thể thay thế trong tôi, là ngôi nhà thứ 2, là nơi chắp cách cho những ước mơ của tôi được bay xa, bay cao hơn nữa. Sau này cuộc sống có nhiều thay đổi, nhưng vào khoảnh khắc này, thời điểm này tôi vẫn tự hào là thành viên của AN VIỆT, nơi đang tôi gắn bó và cống hiến hết mình.



Trên đây là bài dự thi của bạn Lê Thuý Hằng - Khoa Điều trị, Bệnh viện An Việt. Những dòng chữ thay lời những lời tâm sự của Hằng. Nếu như mọi người yêu thích bài dự thi của Hằng hãy nhấn vào link fanpage https://www.facebook.com/benhvienanviet/photos/a.1815246602162031/1815250025495022/ để like, share để bình chọn nhé!