AN VIỆT TRONG TÔI
Chào mọi người, tôi một cô sinh viên mới chập chững ra trường, bốn năm đại học không quá ngắn cũng không quá dài để tôi có thêm những kiến thức, những người thầy, những người bạn. Khi ra trường cầm tấm bằng cử nhân trong tay ở tuổi 22 đầy bỡ ngỡ,cái tuổi còn chông chênh với tất cả mọi thứ, khi chưa biết được mình cần làm gì, làm như thế nào? Có những lúc cảm thấy muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi, muốn bỏ nghề. Nhưng… khi nghĩ lại vì sao… mình lại chọn nó? Mình đã mất 4 năm để theo đuổi với nó mà giờ mình lại từ bỏ thì có đáng hay không? Có một khoảng thời gian tôi đã tự thu mình trong căn phòng của bản thân để suy nghĩ xem nên tiếp tục theo đuổi nó nữa hay không thì cuối cùng tôi cũng đã quyết định bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn.
Sau khi tìm hiểu về bệnh viện và đội ngũ y bác sỹ tôi đã quyết định chọn An Việt trong hành trình tiếp theo của mình. An Việt là Bệnh viện tư nhân có chất lượng khám chữa bệnh thuộc top đầu tại Hà Nội. Là nơi hội tụ đội ngũ giáo sư, bác sỹ đầu ngành tâm huyết và yêu nghề. Đặc biệt là Giám đốc: PSG.TS : Nguyễn Thị Hoài An nguyên trưởng khoa khoa Tai Mũi Họng trẻ em, Bệnh viện Tai Mũi Họng Trung ương với hơn 30 năm trong khám và điều trị các bệnh lý Tai – Mũi – Họng và được nhiều sinh viên quý mến khi trước đây tham gia giảng dạy tại trường Đại học Y Hà Nội và Đại học Y Thái Bình. Đến đây tôi đã bị bỡ ngỡ trước quang cảnh nơi đây, mặc dù là một bệnh viện tư nhân nhưng khá là to và đầy đủ trang thiết bị. Ngày đầu đến phỏng vấn đầy bỡ ngỡ , lo lắng may nhờ có các anh chị động viên “không sao đâu, ai rồi cũng phải trải qua thôi mà, bốn năm đã cố gắng thì đây sẽ là lúc mình hãy sử dụng nó để góp một phần nhỏ bé đến sức khỏe mọi người”câu nói đó đã đã tiếp sức cho tôi làm cho tôi bình tĩnh hơn và tự tin hơn. Và thế là cũng đã hơn 1 năm tôi khoác lên mình chiếc váy hồng mang logo “An Việt Hospital” tiếp xúc với mọi người hỏi được nhiều điều mới, tiếp xúc với bệnh nhân nặng, nhẹ cùng họ trải qua vui, buồn. Tôi xin kể một câu chuyện nhỏ để thấy rằng nghề của chúng tôi tuy vất vã là vậy nhưng cũng có những điều quá đỗi hạnh phúc. Cách đây khoảng 1 tháng sau khi tan làm, đang tất bật ra chợ để lo bữa cơm tối, về đến nhà thấy điện thoại có gần chục cuộc gọi nhỡ, gọi lại thì mới biết đó là bệnh nhân cũ điều trị tại khoa. Chú ấy nói từ Hà Giang xuống thăm người nhà, ko có gì làm quà chỉ mang cho cháu 1 quả mít. Tôi vội quay trở lại cổng bệnh viện khi trời đã nhá nhem tối, trong khi tôi còn ngờ ngợ chưa nhớ ra tên. Chú - người đàn ông dáng người nhỏ bé, mặc chiếc áo bộ đội cũ, đôi chân thô ráp lọt trong đôi dép rộng. Chú gọi “ Thủy ơi, chú đây”, tiếng quen của người bệnh gọi cô điều dưỡng, tôi chào chú - chú đổi cách xưng hô “chú gọi con mãi không được định để đây rồi về, khi nào gọi được con ra còn thì lấy mà mất rồi thì thôi chứ xách về nặng lắm”. Nhìn quả mít để trong bì tôi thầm hiểu sức nặng của nó đối với một người đàn ông nhỏ bé như chú. Không thể nói hết nổi xúc động của tôi lúc đó, một cảm giác rưng rưng khó tả. Giá trị của nó không nằm ở món quà mà trên đó là tấm lòng của người dành cho mình. Chỉ chào nhau vài câu rồi chào tạm biệt để chú còn kịp đón chuyến xe buýt cuối ngày về ngược Hà Giang.
Phải nói thế nào nhỉ ? Đến giờ thì tôi khẳng định được một điều, lựa chọn của mình làm việc tại khoa Điều trị bệnh viện đa khoa An Việt là đúng, ước mơ ngày nào của mình chính là điều tuyệt vời. Điều dưỡng là như thế nào, ai theo đuổi là người phải biết chấp nhận hy sinh và là người can đảm bởi áp lực công việc không nói nên lời, chìm khuất trong những cơn đau và niềm vui tái sinh của người bệnh, bởi dấn thân chọn công việc cao quý này đồng nghĩa với chấp nhận thiệt thòi cá nhân. Phải thực sự yêu viện, yêu nghề, có năng lực và phải có một tấm lòng nhân hậu mới đáp ứng được yêu cầu của nghề nghiệp... Nghề nào đi nữa cũng cần có chữ “tâm”, nghề Điều dưỡng lại cần thiết hơn khi hàng ngày phải chứng kiến bao cảnh đời bất hạnh, bao căn bệnh hiểm nghèo, công việc vất vả và …chưa được xã hội coi trọng.
Vậy là thêm một năm đã kết thúc, Bệnh viện Đa khoa An Việt đã bước sang năm thứ 7. Lại thêm chặng đường mới để trải qua chúng ta hãy cùng cố gắng , cùng nhau phát triển để góp một phần nhỏ cho bệnh viện vươn cao, vươn xa hơn. Chặng đường phía trước còn dài nhưng tôi sẽ không bao giờ chùn bước và tôi cũng cảm nhận được ý nghĩa của công việc người điều dưỡng. Đó là một công việc thật cao cả tôi thấy yêu ngành mình đã chọn và sẽ luôn sống hết mình vì nghề, coi bệnh viện An Việt là nhà, bệnh nhân là người thân vì chính họ đã trao sinh mệnh của mình cho chúng ta.

Hình ảnh điều dưỡng Nghiêm Thu Thủy - Khoa điều trị tầng 6 - Bệnh viện An Việt
Cảm ơn những dòng tâm tình đầy xúc động của cô điều dưỡng xinh đẹp Nghiêm Thu Thủy khoa điều trị. Mọi người yêu mến Thu Thủy, hãy bình chọn cho Thủy bằng cách like, share ảnh của Thủy trong link fanpage: https://www.facebook.com/benhvienanviet/photos/a.1815246602162031/1816918048661553/