Bến Đậu
Hà Nội, những ngày giữa tháng Chạp ….trời trở gió và lạnh quá!
Ngước nhìn đồng hồ đã 20h00 rồi! Tôi vừa kết thúc ca mổ cuối cùng trong ngày.
Từ trên tầng 5 của Bệnh viện Đa khoa An Việt nhìn qua khung cửa sổ, dòng người tấp nập…Tôi chợt nhận ra mình đã có “Cả một trời thương nhớ” ở nơi này.
6 tuổi là bước ngoặt của đứa trẻ mầm non bước vào lớp 1 với háo hức, với say mê và nhiệt huyết.
Còn tôi gắn bó với An Việt được 6 năm, một chặng đường chưa phải quá dài nhưng đối với tôi khoảng thời gian đó giúp tôi cảm nhận được môi trường làm việc nhiệt huyết của các y bác sĩ, kĩ thuật viên khi bắt tay vào làm việc.
Ai cũng tìm cho mình một “Bến Đậu”, bến đậu cuộc đời. Còn tôi, tôi chọn cho mình một nghề thật đặc biệt và cao quý! - Đó là kỹ thuật viên Gây mê hồi sức. Bởi sự sống của mỗi con người phụ thuộc rất nhiều vào cả sự tận tâm và tài đức của kỹ thuật viên Gây mê hồi sức. Khi người bệnh vào phòng mổ thì chỉ có các y bác sĩ và các kĩ thuật viên mới là người cận kề chăm sóc họ, cứu chữa, giúp họ khỏi sợ hãi.

Kỹ thuật viên phẫu thuật là một phần không thể thiếu của nhóm phẫu thuật. Công việc của chúng tôi thường tham gia vào tất cả các giai đoạn từ lúc bệnh nhân được đưa vào phẫu thuật và được chuyển từ phòng hồi sức sau khi phẫu thuật.
Công việc tại phòng mổ đòi hỏi kĩ thuật viên nhanh nhạy, chính xác và khéo léo, đặc biệt để xử lý nhiều thiết bị theo những cách phức tạp.

Kĩ thuật viên gây mê hồi sức Trần Huyền
Và 6 năm ấy, cũng là 6 năm ngôi nhà chung An Việt của chúng tôi với nhiều kỉ niệm, tình người và đoàn kết nhau trong công việc đến sẻ chia cuộc sống thường ngày.
Ở An Việt, cho tôi nhiều kỷ niệm, nhưng có lẽ khoảng thời gian đầu tháng 3 năm 2022 là khoảng thời gian mà tôi không bao giờ quên được. Thời điểm đó dịch bệnh Covid - 19 bùng phát ở Hà Nội, lúc đó đồng nghiệp trong khoa lần lượt ai cũng bị nhiễm. Kỹ thuật viên gây mê chỉ còn sót lại một mình tôi vẫn giữ vững F1. Thời điểm đó ngày nào tôi cũng đeo 4-5 cái khẩu trang cùng lúc, đến nỗi hai vành tai của tôi đau nhức, vết hằn 2 bên má. Nhưng vì bảo vệ bản thân, gia đình, đồng nghiệp và bệnh nhân nên tôi tiếp tục chiến đấu với Covid -19. Các bác sĩ và mọi người trong khoa ai cũng bảo tôi là “Huyền Trần bất tử” với covid, “Quán quân KTV gây mê”. Một tuần như thế, một mình tôi trực và gánh vác công việc của tổ KTV gây mê, từ thuốc men, máy móc, hồ sơ bệnh án, bệnh nhân. Chúng tôi làm việc thông trưa, nhiều hôm cơm trưa không kịp ăn, giờ đón con cũng lỗi hẹn nhưng không vì thế mà khiến tôi nản lòng.

Bởi tôi hiểu, sau những hi sinh thì niềm vui của nhân viên y tế như chúng tôi chính là được nhìn thấy những nụ cười, ánh mắt rạng rỡ trên gương mặt của bệnh nhân và người nhà được xuất viện sau chuỗi ngày Covid - 19 cam go nhất.

Đến bây giờ mọi thứ đã ổn định, Covid -19 đã được đẩy lùi, cuộc sống đã nhộn nhịp trở lại. Những năm tháng công tác ở đây, tôi thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn rất nhiều và “chưa bao giờ tôi có ý định rời xa nơi này” đó chính là câu nói tôi luôn nghĩ đến khi công tác tại khoa GMHS- BVĐK An Việt. An Việt là ngôi nhà thứ 2 của tôi và tôi cũng mong muốn được gắn bó lâu dài với Bệnh viện.
Sự quan tâm của Ban lãnh đạo Bệnh viện và tình cảm mà các đồng nghiệp dành cho tôi với yêu thương đong đầy. Mỗi góc nhỏ ở khoa Gây mê hồi sức đều đã trở nên quen thuộc, thân thương như chính nhà mình vậy.
Cảm ơn những dòng tâm sự cảm xúc của bạn Trần Huyền - Khoa Gây mê hồi sức. Mọi người yêu mến Trần Huyền yêu thích bài viết của Huyền, hãy bình chọn cho Huyền bằng cách like, share ảnh trong link fanpage: https://www.facebook.com/benhvienanviet/photos/a.1815246602162031/1820169501669741/