“AN VIỆT MÃI ĐẸP TRONG TRÁI TIM TÔI ”
Nếu ai đã về thủ đô
Đến ngã tư vọng sẽ nhìn thấy ngay
Bệnh viện cao vút chín tầng
Mang tên An Việt ở đường Trường Chinh
Nhân viên thân thiện, nhiệt tình
Tiếp đón chu đáo, ân cần hỏi han.
Chúng tôi tự hào vì luôn là người đầu tiên tiếp đón, tư vấn cho bệnh nhân, luôn là người hướng dẫn, đồng hành cùng bệnh nhân trong suốt quá trình khám chữa bệnh. Ngay cả khi bệnh nhân đã ra về, chúng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm về tình trạng sức khoẻ, luôn lắng nghe, chia sẻ của bệnh nhân. Đó là Phòng Chăm Sóc Khách Hàng của Bệnh viện Đa Khoa An Việt, nơi tôi làm việc.
![](/upload/photos/shares/63abfc97186d3.jpg)
Làm việc trong môi trường y tế, An Việt trong trái tim tôi có rất nhiều kỷ niệm vui, buồn khác nhau mà kỷ niệm nào tôi cũng đều trân trọng.
Những ngày đầu khi vào viện, tôi ấn tượng với vẻ đẹp trang hoàng, cách bố trí, sắp xếp các phòng ban rất hợp lí, thuận tiện cho bệnh nhân di chuyển khi đến thăm khám. Tôi tự hào và biết ơn khi được làm việc với nhiều BS đầu ngành, nổi tiếng, giỏi chuyên môn, giàu kinh nghiệm. Bệnh viện có 12 chuyên khoa, cùng hệ thống trang thiết bị y tế hiện đại, đạt tiêu chuẩn của bộ y tế.
Những ngày đầu, khi hướng dẫn bệnh nhân với tôi đơn thuần chỉ là công việc, là nhiệm vụ được giao. Nhưng khi gắn bó qua những năm, tháng tôi đã coi bệnh nhân như những người thân trong gia đình. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi những bệnh nhân khỏi bệnh, nở nụ cười trên môi. Hay như lòng quặn đau khi bệnh nhân biết tin mình bị bệnh, bị khối u ác tính, bị ung thư… Chính môi trường An Việt đã đào tạo, dạy bảo cho chúng tôi không chỉ làm tốt về chuyên môn nghiệp vụ mà còn làm việc bằng chữ “tâm”, đề cao y đức lên hàng đầu.
Tôi trân trọng ngay cả những khó khăn trong công việc vì nó giúp tôi trưởng thành hơn.
Sống trong thời bình tôi chưa bao giờ cảm nhận được hết những khó khăn vất vả, những hy sinh mất mát của cha ông ta trong những cuộc chiến tranh tàn khốc. Dẫu đã được đọc, học về lịch sử nhưng tôi vẫn cảm thấy mơ hồ vì nó xa rời hiện tại. Cho đến khi đại dịch covid 19 ập đến, là một nhân viên y tế tôi mới cảm nhận được sâu sắc về điều đó. Có thể nói đại dịch covid 19 là một cuộc chiến tranh chưa hề có tiền lệ, không có tiếng súng đạn, chỉ có tiếng monitor, máy thở nhưng mức độ khốc liệt, bi hùng không hề kém những cuộc chiến tranh.
Nhớ lại quãng thời gian đầy khó khăn đó, chúng tôi phải thay nhau ngồi trước cửa bệnh viện để sàng lọc dịch tễ giữa thời tiết trưa hè nóng nực, ánh nắng chói chang, cộng thêm chiếc áo bảo hộ khiến chúng tôi cảm thấy ngạt thở, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Áp lực công việc ngày càng tăng cao khi hàng trăm người dân đến xếp hàng dài để test Covid, PCR, kiểm tra sức khoẻ...Chúng tôi biết đó là trách nhiệm của một người làm trong ngành Y trước bệnh tật, sau nữa là tình đồng loại trước nỗi đau của đồng bào.
Dẫu có khó khăn nhưng chúng tôi vẫn luôn sát cánh, đoàn kết bên nhau, cùng nhau chiến đấu, cùng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc.
Từ lo lắng khi bản thân sẽ nhiễm bệnh vì tiếp xúc với bệnh nhân, hay những lời động viên nhau cố gắng kiên cường khi con số nhiễm và tử vong ngày càng tăng cao.
Những niềm vui khi chúng tôi nhận được sự cảm thông, chia sẻ từ các đồng nghiệp. Ban lãnh đạo đã gửi lời hỏi thăm, động viên và hỗ trợ cho chúng tôi từ chỗ ăn, ngủ ngủ, nghỉ, phương tiện, thiết bị làm việc hết sức chu đáo. Đó chính là động lực để chúng tôi vững tiếp bước.
Ngày đó tôi đang có thai, dịch bệnh ngày càng căng thẳng nên ban lãnh đạo đã ưu ái cho tôi nghỉ sớm hơn trước kỳ nghỉ sinh. Nghe đồng đội của tôi kể lại mà đau đến quặn lòng: “Họ phải tạm gác lại niềm vui, hạnh phúc cá nhân để ở lại cơ quan làm việc. Họ phải xa những đứa con đang khát sữa, vợ chồng xa nhau, cha mẹ tuổi cao đang thiếu người chăm sóc để chung tay chống dịch”. Hay có những đợt “ đồng đội trong phòng lần lượt bị mắc bệnh phải nghỉ việc, còn duy nhất 1 người trụ lại, chị đó cùng với các phòng ban khác hỗ trợ để tiếp tục chiến đấu với dịch bệnh". Chính những thời gian khó khăn đấy đã làm cho tình cảm của chúng tôi xích lại gần nhau hơn, coi những đồng nghiệp như anh em ruột thịt trong nhà.
Nhân đây tôi xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc đến đảng và nhà nước, các chiến binh áo trắng và toàn thể dân tộc đã cùng nhau đoàn kết chung tay đẩy lùi covid về phía bên kia của sườn dốc để cuộc sống trở lại bình thường. Tôi xin phép gọi bệnh viện An Việt bằng hai từ thân thương " cha, mẹ ". Ban lãnh đạo An việt như người cha nghiêm khắc dạy bảo chúng tôi khi mắc sai lầm. Để chúng tôi hoàn thiện mình trở lên tốt hơn, chuyên nghiệp hơn trong công việc. Nhưng cũng rất đỗi dịu hiền như người mẹ ôm ấp những đứa con thơ vào lòng, luôn an ủi, động viên, vỗ về, hỏi thăm chúng tôi.
Đại dịch Covid qua đi, bệnh viên đa khoa An Việt lại càng chú trọng công tác khám chữa bệnh để luôn xứng đáng là điểm tựa, niềm tin vững chắc cho người dân.
Hiện nay bệnh viện An Việt đang trong quá trình sửa sang, mở rộng quy mô. Hứa hẹn năm mới 2023 bệnh viện sẽ khoác lên mình một bộ áo mới đẹp đẽ và lộng lẫy. Đây sẽ là địa điểm khám uy tín, khang trang, sạch sẽ cho người dân khi đến khám, chữa bệnh tại nơi đây. Hy vọng tôi sẽ được đồng hành cùng bệnh nhân và đón nhiều mua xuân nữa cùng Bệnh Viện An Việt.
Tôi xin gửi lời cảm ơn đến Ban Lãnh đạo, Ban tổ chức Bệnh Viện Đa Khoa An Việt và quý độc giả đã bớt chút thời gian vàng ngọc của mình để đọc bài viết này của tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Trên đây là bài dự thi của bạn Lương Thị Thúy - Phòng CSKH, Bệnh viện An Việt. Những vần thơ, dòng chữ thay lời những lời tâm sự của Thúy. Nếu như mọi người yêu thích bài dự thi của Thúy hãy nhấn vào link fanpage https://www.facebook.com/benhvienanviet/photos/a.1815246602162031/1820176041669087/ để like, share để bình chọn nhé!