Tại đêm Gala cuối năm của Bệnh viện Đa khoa An Việt vào tối ngày 10/01/2023, tổng kết một năm 2022 đầy biến động và thử thách. Cuộc thi viết với chủ đề “AN VIỆT TRONG TRÁI TIM TÔI” đã diễn ra vô cùng sôi nổi, BTC nhận được rất nhiều bài dự thi của các bác sĩ, điều dưỡng, nhân viên y tế và có không ít tác phẩm xuất sắc.
Có hai thứ khiến mùa đông trở nên trọn vẹn, một là cái lạnh, hai là tình yêu. Mà ở đây, chính là tình yêu dành cho An Việt – thứ tình yêu mà chưa một lần tôi nói ra trong đời.
Khi nghỉ hưu trùng ngày1000 năm THĂNG LONG HÀ NỘI, tôi lại khoác ba lô trở lại HÀ NỘI sau tròn 36 năm xa cách. Cứ nghĩ cả cuộc đời gian khổ vượt qua bao khó khăn thiếu thốn từ hai bàn tay trắng trong cuộc sống hàng ngày và trong sự nghiệp thì việc nghỉ ngơi cũng là xứng đáng.
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai” Trong cuộc đời của mỗi con người chúng ta, ai cũng từng nếm trải qua cay đắng ngọt bùi, những gian truân vất vả của cuộc sống. Nhưng chính những điều đó lại giúp chúng ta vượt qua tất cả , luôn là chính mình.
Nếu ai đã về thủ đô Đến ngã tư vọng sẽ nhìn thấy ngay Bệnh viện cao vút chín tầng Mang tên An Việt ở đường Trường Chinh Nhân viên thân thiện, nhiệt tình Tiếp đón chu đáo, ân cần hỏi han.
Hà Nội, những ngày giữa tháng Chạp ….trời trở gió và lạnh quá! Ngước nhìn đồng hồ đã 20h00 rồi! Tôi vừa kết thúc ca mổ cuối cùng trong ngày. Từ trên tầng 5 của Bệnh viện Đa khoa An Việt nhìn qua khung cửa sổ, dòng người tấp nập…Tôi chợt nhận ra mình đã có “Cả một trời thương nhớ” ở nơi này.
Gắn bó với An Việt đến nay đã sắp được 4 năm , một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để tôi trưởng thành và cảm nhận được những gì mà An Việt đang làm trong công tác khám chữa bệnh phục vụ sức khỏe cộng đồng . Đến với An Việt từ khi tôi còn là một cô sinh viên mới ra trường và được bệnh viện không chỉ tạo điều kiện để tôi học hỏi và phát triển chuyên môn trong lĩnh vực xét nghiệm mà còn là môi trường tôi cảm thấy tình cảm giữa những cán bộ y tế với bệnh nhân , giữa những người đồng nghiệp với nhau không đơn giản là những cá thể rời rạc mà là một tập thể đoàn kết luôn giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống .
Rất nhiều người hỏi em câu này, nghề điều dưỡng vất vả nhưng sao em lại lựa chọn giữa bao nhiêu nghề nhàn hạ. Em chỉ mỉm cười bởi trong số chúng ta bất kỳ ai cũng đều có lựa chọn riêng cho mình, hơn hết lựa chọn ngành nghề xuất phát từ niềm đam mê và sự cống hiến.
Mang trên mình hành trang là một cô gái người dân tộc, ở vùng cao và có cơ hội được học tại trường Đại học Điều Dưỡng Nam Định, khi tốt nghiệp tôi nộp hồ sơ ứng tuyển và may mắn đã vượt qua vòng phỏng vấn và được nhận vào làm việc tại Bệnh viện An Việt. Đến nay cũng đã gần được 4 tháng học tập và làm việc dưới mái nhà An Việt với biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những tháng ngày cùng sống, cùng học tập, cùng làm việc và cùng nhau trưởng thành dưới mái nhà thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài nhưng đủ để tôi cảm nhận những cơ hội mà An Việt đã trao cho tôi, cảm nhận được sự giúp đỡ, hướng dẫn tận tình từ các cô chú, anh chị và đồng nghiệp đi trước cả về chuyên môn và kỹ năng làm việc.
Những khoảnh khắc cuối cùng của năm 2022 đang dần kết thúc, số lượng bệnh nhân phẫu thuật cũng đã giảm dần, khi tôi viết nên những lời này cũng là lúc tôi có thời gian nghỉ ngơi sau gần 1 năm đầy sóng gió và thử thách với bản thân. Có lẽ lời văn của kỹ thuật viên gây mê như tôi còn khô khan, không hoa mỹ; nhưng đó là những lời tâm sự thật tình từ trong sâu thẳm tim mình.
Nếu có ai hỏi tôi “An Việt trong tôi là gì?”. Tôi chẳng ngần ngại mà nói rằng “An Việt trong tôi là những bữa cơm trưa ấm áp, là những tiếng cười râm ran sau những câu chuyện kể hài hước, là những sự sẻ chia, là những lời động viên an ủi, là những sự giúp đỡ chân thành, và là hai tiếng “Gia Đình” . Nơi ấy đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo mang trong mình nhiều nỗi sợ của một cô gái 23 tuổi vừa chập chững bước vào đời. Dù thời gian gắn bó chưa dài nhưng tình yêu dành cho ngôi nhà thân thương ấy không có từ nào diễn tả nổi, tôi muốn gửi gắm thứ tình cảm quý giá đấy qua những dòng thơ mang tựa đề “Ngôi nhà thứ hai”, tuy ngắn mà chan chứa yêu thương.
Chào mọi người, tôi một cô sinh viên mới chập chững ra trường, bốn năm đại học không quá ngắn cũng không quá dài để tôi có thêm những kiến thức, những người thầy, những người bạn. Khi ra trường cầm tấm bằng cử nhân trong tay ở tuổi 22 đầy bỡ ngỡ,cái tuổi còn chông chênh với tất cả mọi thứ, khi chưa biết được mình cần làm gì, làm như thế nào?
Tại đêm Gala cuối năm của Bệnh viện Đa khoa An Việt vào tối ngày 10/01/2023, tổng kết một năm 2022 đầy biến động và thử thách. Cuộc thi viết với chủ đề “AN VIỆT TRONG TRÁI TIM TÔI” đã diễn ra vô cùng sôi nổi, BTC nhận được rất nhiều bài dự thi của các bác sĩ, điều dưỡng, nhân viên y tế và có không ít tác phẩm xuất sắc.
Có hai thứ khiến mùa đông trở nên trọn vẹn, một là cái lạnh, hai là tình yêu. Mà ở đây, chính là tình yêu dành cho An Việt – thứ tình yêu mà chưa một lần tôi nói ra trong đời.
Khi nghỉ hưu trùng ngày1000 năm THĂNG LONG HÀ NỘI, tôi lại khoác ba lô trở lại HÀ NỘI sau tròn 36 năm xa cách. Cứ nghĩ cả cuộc đời gian khổ vượt qua bao khó khăn thiếu thốn từ hai bàn tay trắng trong cuộc sống hàng ngày và trong sự nghiệp thì việc nghỉ ngơi cũng là xứng đáng.
“Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai” Trong cuộc đời của mỗi con người chúng ta, ai cũng từng nếm trải qua cay đắng ngọt bùi, những gian truân vất vả của cuộc sống. Nhưng chính những điều đó lại giúp chúng ta vượt qua tất cả , luôn là chính mình.
Nếu ai đã về thủ đô Đến ngã tư vọng sẽ nhìn thấy ngay Bệnh viện cao vút chín tầng Mang tên An Việt ở đường Trường Chinh Nhân viên thân thiện, nhiệt tình Tiếp đón chu đáo, ân cần hỏi han.
Hà Nội, những ngày giữa tháng Chạp ….trời trở gió và lạnh quá! Ngước nhìn đồng hồ đã 20h00 rồi! Tôi vừa kết thúc ca mổ cuối cùng trong ngày. Từ trên tầng 5 của Bệnh viện Đa khoa An Việt nhìn qua khung cửa sổ, dòng người tấp nập…Tôi chợt nhận ra mình đã có “Cả một trời thương nhớ” ở nơi này.
Gắn bó với An Việt đến nay đã sắp được 4 năm , một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để tôi trưởng thành và cảm nhận được những gì mà An Việt đang làm trong công tác khám chữa bệnh phục vụ sức khỏe cộng đồng . Đến với An Việt từ khi tôi còn là một cô sinh viên mới ra trường và được bệnh viện không chỉ tạo điều kiện để tôi học hỏi và phát triển chuyên môn trong lĩnh vực xét nghiệm mà còn là môi trường tôi cảm thấy tình cảm giữa những cán bộ y tế với bệnh nhân , giữa những người đồng nghiệp với nhau không đơn giản là những cá thể rời rạc mà là một tập thể đoàn kết luôn giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống .
Rất nhiều người hỏi em câu này, nghề điều dưỡng vất vả nhưng sao em lại lựa chọn giữa bao nhiêu nghề nhàn hạ. Em chỉ mỉm cười bởi trong số chúng ta bất kỳ ai cũng đều có lựa chọn riêng cho mình, hơn hết lựa chọn ngành nghề xuất phát từ niềm đam mê và sự cống hiến.
Mang trên mình hành trang là một cô gái người dân tộc, ở vùng cao và có cơ hội được học tại trường Đại học Điều Dưỡng Nam Định, khi tốt nghiệp tôi nộp hồ sơ ứng tuyển và may mắn đã vượt qua vòng phỏng vấn và được nhận vào làm việc tại Bệnh viện An Việt. Đến nay cũng đã gần được 4 tháng học tập và làm việc dưới mái nhà An Việt với biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những tháng ngày cùng sống, cùng học tập, cùng làm việc và cùng nhau trưởng thành dưới mái nhà thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài nhưng đủ để tôi cảm nhận những cơ hội mà An Việt đã trao cho tôi, cảm nhận được sự giúp đỡ, hướng dẫn tận tình từ các cô chú, anh chị và đồng nghiệp đi trước cả về chuyên môn và kỹ năng làm việc.
Những khoảnh khắc cuối cùng của năm 2022 đang dần kết thúc, số lượng bệnh nhân phẫu thuật cũng đã giảm dần, khi tôi viết nên những lời này cũng là lúc tôi có thời gian nghỉ ngơi sau gần 1 năm đầy sóng gió và thử thách với bản thân. Có lẽ lời văn của kỹ thuật viên gây mê như tôi còn khô khan, không hoa mỹ; nhưng đó là những lời tâm sự thật tình từ trong sâu thẳm tim mình.
Nếu có ai hỏi tôi “An Việt trong tôi là gì?”. Tôi chẳng ngần ngại mà nói rằng “An Việt trong tôi là những bữa cơm trưa ấm áp, là những tiếng cười râm ran sau những câu chuyện kể hài hước, là những sự sẻ chia, là những lời động viên an ủi, là những sự giúp đỡ chân thành, và là hai tiếng “Gia Đình” . Nơi ấy đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo mang trong mình nhiều nỗi sợ của một cô gái 23 tuổi vừa chập chững bước vào đời. Dù thời gian gắn bó chưa dài nhưng tình yêu dành cho ngôi nhà thân thương ấy không có từ nào diễn tả nổi, tôi muốn gửi gắm thứ tình cảm quý giá đấy qua những dòng thơ mang tựa đề “Ngôi nhà thứ hai”, tuy ngắn mà chan chứa yêu thương.
Chào mọi người, tôi một cô sinh viên mới chập chững ra trường, bốn năm đại học không quá ngắn cũng không quá dài để tôi có thêm những kiến thức, những người thầy, những người bạn. Khi ra trường cầm tấm bằng cử nhân trong tay ở tuổi 22 đầy bỡ ngỡ,cái tuổi còn chông chênh với tất cả mọi thứ, khi chưa biết được mình cần làm gì, làm như thế nào?