Mỗi bản thân mọi người ai cũng có ít nhất 1 lần được sống trog những khoảnh khắc đáng trân quý nhất của cuộc đợi mình: có một sự nghiệp ổn định, có một người bạn tâm giao hay một tình yêu bền chặt, có một mái ấm gia đình hoàn hảo. Đối với tôi, một mái ấm gia đình hoàn hảo ở đây không chỉ là tổ ấm của mình mà còn cả một nơi làm việc mà tôi đã gắn bó hơn 2 năm qua – Bệnh viện An Việt. Ở nơi đây tôi có những người đồng nghiệp thân yêu của tôi, nơi mà tôi được yêu thương, nơi mà tôi được là chính mình.
Hơn 2 năm trước, tôi từ một cô sinh viên mới ra trường, lúc đấy mục tiêu của tôi chính là tìm một nơi làm việc đủ tin tưởng, đủ chất lượng và đủ uy tín, một nơi mà tôi được thực hành, được va vấp với nghề để có thêm nhiều kinh nghiệm trong công việc. Tôi chọn Bệnh viện An Việt là bến đỗ đầu tiên của tôi và tôi luôn cảm thấy hãnh diện với sự lựa chọn này. Tôi vẫn nhớ ngày tôi được Phó giám đốc bệnh viện phỏng vấn lúc xin việc, cô có nói với tôi: “Cháu hãy coi bệnh nhân như chính những người thân gia đình của mình, cháu hãy đau cùng nỗi đau của bệnh nhân, vui cùng những niềm vui của bệnh nhân”. Điều này đã khiến tôi không kìm được những giọt nước mắt, bởi lẽ ngày ấy mẹ tôi cũng vừa mới phẫu thuật xẹp đốt sống lưng, tôi lại nhớ tới mẹ tôi – người thân yêu nhất của tôi. Mẹ tôi đang ở một nơi khác, một nơi mà cũng đang được các y bác sỹ khác tận tình chăm sóc. Từ đó mà tôi biết mình nên và sẽ làm gì trong công việc sắp tới của mình.

Hình ảnh điều dưỡng Trần Bích Phượng khoa Điều trị
Những ngày đầu tiên đi làm có nhiều điều bỡ ngỡ, nhiều điều mình còn không biết nhưng những anh chị, cô chú luôn kiên nhẫn chỉ dạy rất nhiệt tình cho một cô bé ngốc nghếch như tôi. Thấm thoát thời gian qua đi, tôi được làm việc ở nhiều vị trí, nhiều công việc khác nhau. Cũng chính vì vậy mà tôi của hiện tại đã tự tin hơn trước rất nhiều và tôi càng biết ơn những người đồng nghiệp đáng yêu của tôi đã luôn hỗ trợ tôi trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Khi làm việc chúng tôi là đồng nghiệp của nhau, ngoài lúc làm việc chúng tôi lại gắn bó như những người thân trong gia đình. Cấp trên thì rất quan tâm , chúng tôi liên tục được trau dồi thêm kiến thức bằng việc tham gia các lớp học, các hội thảo trong và ngoài viện. Chúng tôi cũng có những chuyến du lịch hàng năm cùng nhau. Những dịp như vậy, chúng tôi ngoài được nghỉ ngơi thư giãn, thì đây cũng là cơ hội để các khoa phòng trong bệnh viện giao lưu gặp gỡ nhau, giúp chúng tôi tăng tình đoàn kết trong bệnh viện.
Hơn 2 năm làm việc tại bệnh viện, điều mà tôi nhớ nhất chính là những ngày tháng bệnh viện chúng tôi cùng với Hà Nội, cùng với cả nước chống lại dịch bệnh Covid. Chúng tôi, cởi bỏ trên mình những chiếc áo blu để mặc những tấm áo bảo hộ. Không quản thời tiết nắng mưa chúng tôi tích cực tham gia sàng lọc, tiêm chủng và vận chuyển bệnh nhân Covid ngày đêm để chỉ mong một ngày dịch bệnh được kiểm soát. Chúng tôi có những ngày tháng ăn ở viện – ngủ ở viện – nơi mà chúng tôi vẫn thường hay trêu nhau là “ căn cứ chống dịch”, để từ đó chúng tôi càng lúc càng thấu hiểu và trân trọng những người đồng nghiệp của tôi hơn. Mặc dù với tất cả các biện pháp đặt ra, nhưng bệnh viện của chúng tôi cũng không tránh được dịch bệnh này và cũng có lúc ngôi nhà thứ 2 của tôi sẽ bị ốm đau. Chúng tôi, lần lượt ai cũng bị mắc Covid, nhưng điều ấm lòng nhất lúc đó chính là sự quan tâm của lãnh đạo bệnh viện đối với chúng tôi. Mặc dù bị cách li nhưng mọi người luôn không ngừng quan tâm, không ngừng có những câu hỏi han và “ tiếp tế” đồ ăn, thuốc thang cho chúng tôi. Trải qua những giây phút như vậy tôi mới thấy bản thân mình yêu hơn nơi này, yêu hơn những con người nơi đây.
Nếu có ai hỏi tôi: Đi làm có điều gì khiến tôi vui nhất? Thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: Đó chính là nụ cười của bệnh nhân. Vì tôi biết rằng, khi họ cười là lúc họ cảm thấy vui vẻ, là lúc họ đang cảm thấy thoải mái với các dịch vụ mà bệnh viện và chúng tôi đem lại. Họ cười là lúc những cơn đau của họ được xua đi phần nào. Và khi họ cười là lúc họ vẫy tay chào chúng tôi lúc họ được ra viện. Đó là điều mong mỏi nhất của bất cứ nhân viên y tế nào của bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi luôn cố gắng để có thể hoàn thành được mục tiêu và sứ mệnh của bệnh viện đề ra.
Hơn 2 năm đi làm, bệnh viện cũng có rất nhiều thứ thay đổi. Những ngày đầu, phía trước bệnh viện đường cái còn nhỏ, còn bụi, còn là những ngôi nhà cao san sát nhau. Còn bây giờ, phía trước Bệnh viện An Việt lại vô cùng khang trang, sạch đẹp và rộng mở. Càng ngày bệnh viện của chúng tôi càng được biết đến nhiều hơn và là điểm đến tin cậy của rất nhiều gia đình khu vực miền Bắc và Bắc Trung Bộ. Bệnh viện cũng là một nơi khám sức khỏe uy tín cho các công ty,các trường học, các tập đoàn,… Ban lãnh đạo bệnh viện lại là những người giàu tình yêu thương, họ thường xuyên tham gia vào các hoạt động thiện nguyện giúp đỡ người già, trẻ em, và những người khó khăn. Là một phần của Bệnh viện An Việt, tôi thực sự cảm thấy rất tự hào và biết hơn. Tôi mong rằng bệnh viện của chúng tôi sẽ càng phát triển hơn. Chúc cho tập thể cán bộ nhân viên bệnh viện sẽ luôn đoàn kết, gắn bó và yêu thương nhau, vì đơn giản chúng ta chính là “MỘT GIA ĐÌNH”.
Trên đây là những lời tâm tình của cô điều dưỡng xinh đẹp Trần Bích Phượng của khoa điều trị. Mọi người yêu mến Phượng, hãy bình chọn cho Phượng bằng cách like, share ảnh của Phượng trong link fanpage: https://www.facebook.com/benhvienanviet/photos/1816156818737676